Nặng kiếp trả vay

Nặng kiếp trả vay

Thuở xưa ở Ấn Độ, có một ông trưởng giả giàu nứt đố, đổ vách nhưng hết sức keo kiệt. Tâm tính ông bất nhân thường cắt cổ lột da thiên hạ với cách cho vay nặng lời. Thật đúng với câu: “Vi phú bất nhân” ông không có chút từ tâm, lúc nào ông cũng bừng bừng sát khí, hung bạo, tàn ác.

Mỗi khi có kẻ mang công thiếu nợ không thể trả nổi theo lời hứa hẹn thì ông sai lũ gia nhân đánh đập hành hạ tàn nhẫn, thậm chí kẻ ăn người ở trong nhà, ông đối xử tệ bạc như loài thú vật không hơn không kém.

Trong nhà ông có bà lão bộc, làm công việc quần quật suốt ngày không có lúc nào hở tay. Rủi ro lỡ tay làm hư hỏng việc gì hoặc sơ sót thì ông chủ miệng chửi tay đánh, không mảy may thương xót.

Tấm thân gầy, rách rưới cơm áo không đủ no cái dạ dày lép xẹp. Phần thì tuổi già sức yếu mà phải chịu bao nỗi nhọc nhằn, vất vả vì sức chịu đựng của con người có hạn nên bà thường đau ốm luôn. Có lẽ vì đau khổ quá, cực nhọc quá, nên nhiều khi bỗng nhiên bà rơi nước mắt, rồi bà khóc thực sự, khóc cho thân thể bị dày vò, khóc cho tình đời đen bạc, trọng phú khinh bần.

MỘT KIẾP SỐNG NGỰA TRÂU

Có một hôm, nhân lúc mang bình ra mé sông múc nước được ít phút rảnh rang khỏi cặp mắt gầm gừ của ông chủ , bà yên tâm tạm ngồi nghỉ chân dưới cội cây bàng. Trong đầu óc bà lúc ấy lại thoáng hiện ra những sự hành hạ đánh đập chửi rủa tàn nhẫn vô lương tâm của ông chủ. Trong một phút suy nghĩ về giá trị đời sống bà bỗng rùng mình.

Tội nghiêp, bấy giờ bà chán sự sống lắm. Một ý nghĩ đen tối thoáng hiện ra trong óc bà, bà muốn quyên sinh. Bà nghĩ là phải chết đi, chết để giải quyết tất cả mọi nỗi đau khổ, loài người đen bạc đã cố ý đày đọa bà. Bà nghĩ những nỗi nọ niềm kia, nghĩ đủ thứ nước mắt tự nhiên ràn rụa trào ra, lăn dài xuống hai má hóp. 


Bà để mặc cho hai dòng lệ tự do tuôn chảy, không buồn chậm lau. Bà vẫn cố muốn khóc thật nhiều, khóc cho hết nước mắt để rồi chết. Phải rũ cho hết nợ đời chứ sống mà thân xác cùng linh hồn bị dày vò đày đọa quá sức thì chết đi còn hơn. Thế rồi bà khóc mùi mẫn cho đến nỗi Tôn Giả Ca Chiên Diên đi đến tận bên bà cũng không hay biết. Mãi đến lúc Tôn Giả cất tiếng hỏi, bà mới giật mình:

-Sao thế? Sao bà lại khóc lóc quá như thế? Ai ăn hiếp bà, ai hành hạ đánh đập bà?

Bà lão vẫn còn nghẹn ngào, không mở miệng trả lời được, bà chỉ dương đôi mắt mờ lệ nhìn Ngài trân trối.

    Tội nghiệp quá! Xem bà nghèo khổ gian truân quá, nhưng tình cảnh nhà bà ra sao? Tại sao bà lại ngồi đây? Bà hãy nói cho tôi biết đi, nói hết nỗi khổ của bà cho tôi nghe đi, may ra tôi có phương chước gì để giúp ích phần nào cho bà.

    Bạch ngài, Ngài xem tôi chừng này tuổi mà phải làm tôi mọi cho người ta, công việc làm vất vả suốt ngày thâu đêm, lại còn bị chủ nhà ác nghiệt, bó buộc, đánh đập hành hạ khổ sở. Thân thể già yếu, nay đau mai mạnh, thế mà hàng ngày cơm chẳng đủ no, áo không đủ ấm thì làm sao mà sống cho nổi?
   
    Tội nghiệp vì nghèo chừng này tuổi mà bà còn phải làm thân tôi mọi cho người để bị hà hiếp muôn điều cực khổ đau đớn, sao bà không bán quách cái nghèo đi để đeo nó theo làm gì cho thêm khổ sở?
   
    Trời ơi! Sao Ngài bảo lạ thế? Ai thèm mua cái nghèo mà hòng bán?
   
    Bà ạ! Tôi nói thật đấy, nghèo có thể bán được như thường. Tôi thấy bà khổ sở nên khuyên bà bán ngay nó đi, tôi thương bà tôi bảo thật đấy. Tôi gạt bà có ích lợi gì cho tôi đâu?

Nghe giọng nói quả quyết, và trông gương mặt hi ền từ thành thật của Tôn Giả, bà lão hết sức ngạc nhiên, nhìn Tôn Giả trân trân giây lâu mới thốt ra lời:

    Nếu Ngài có phương chi bán được cái nghèo, mong Ngài thương xót chỉ cho, tôi xin ngậm vành kết cỏ cảm đội ơn đức Ngài suốt đời, không lúc nào dám quên.
       Được, tôi xin hứa chắc với bà và nếu bà nhiệt tình muốn bán, thì tôi bảo như thế nào bà phải làm đúng như vậy, mới có kết quả tốt đẹp được.

    Bạch Ngài già đã cực khổ vất vả lắm rồi đã nhàm với roi vọt mắng chửi, đã lờn với gió sương mòng muỗi, bây giờ Ngài dạy thế nào già cũng xin vâng chịu tất cả, dù cực khổ thế mấy già cũng coi như thường miễn Ngài chỉ cho cách thức để bán cho được cái nghèo thì thôi.
   
    Bây giờ bà hãy xuống sông tắm cho sạch sẽ, Thân thể bẩn thỉu quá sẽ có thể sinh ra nhiều bệnh tật, vả lại ai cũng chán chẳng dám dến gần.

Bà già vâng lời Tôn Giả xuống tắm rửa sạch sẽ xong xuôi rồi, bà liền đến bạch rằng:

    Bây giờ Ngày dạy cho tôi cách nào để bán?

    Bây giờ bà phải bố thí. Vì Phật đã dạy: pháp bố thí là để cho người vượt khỏi lòng tham lam mà cái tham lam là nhơn bần cùng của khổ sở. Tôi đã dùng huệ nhãn quan sát thấy bà nhiều kiếp về trước tính tình tham lam keo rít, nên kiếp này bà phải chịu quả báo cơ cực nghèo cùng. Vì vậy muốn hết nghèo cùng bà phải dứt lòng tham lam, còn phải thực hành phương pháp bố thí. Nhân nào thì quả nấy, chắc chắn không sai.

    Trời đất ơi! Ngài bảo tôi bố thí để dứt lòng tham, nhưng tôi có tham hồi nào đâu? Tại tôi nghèo cùng đến nỗi giơ xương lòi da như thế này tôi đào đâu ra của để mà bố thí thưa Ngài. Ngài bảo cách nào dù thiên lao vạn khổ, già này cũng có thể cố gắng làm được, chứ còn điều này thì xin chịu. Tôi không biết làm cách nào để vừa lòng Ngài.

Nhưng đây, hiện giờ này trên tay tôi chỉ có cái bình của chủ, tôi mang đi để múc n ước về, nếu có thể bố thí ngay, bất quá thì v ề nhà chủ đ ánh chút thôi, không đến nổi gì, quen rồi chả sợ. Miễn già đây làm y theo lời của Ngài là vui lắm rồi.

    Ấy chết! Của chủ, bà đem cho đi, về nhà mất bình, chủ đánh chửi chịu sao nổi?

    Không sao thưa ngài! Già đã chịu đựng quen rồi, không đến nỗi gì mà già cũng nghĩ đến liều mạng bất quá chết là cùng...

    Cũng được, miễn có lòng thành kính là được, không luận ít nhiều. Bà hãy mang bình tìm chỗ nước cho thật trong thật sạch múc đầy bình đem về đây cho tôi.

Tôn Giả Ca Chiên Diên tiếp nhận bình nước sạch do tay bà lão múc về dâng. Ngài chú nguyện cho bà lão.

Đoạn Ngài hỏi:

    Bà có chỗ nào để ở cho thật sạch không?

    Bạch không, nếu lúc tôi xay lúa thì nằm ở cối xay mà ngủ, khi làm việc gì đến lúc mệt thì tôi nằm ngay tại chỗ mà ngủ, không có chỗ nào nhất định.
   
    Tội nghiệp quá! Bà về nên cố gắng giữ lòng, lo tròn bổn phận không nên hiềm hận điều gì cả. Tối đến, đợi khi trong nhà ngủ hết, bà hãy lén mở cửa lên nhà trên ngồi xếp bằng ngay ngắn niệm Phật, tâm đừng nghĩ gì khác, chỉ nên nhất tâm niệm Phật mà thôi. Bà nên nhớ thế.

Bọn đầy tớ nhà ông trưởng giả rạng ngày mở cửa nhà trên giật mình cả sợ, tri hô lên. Ông trưởng giả hốt hoảng ba chân bốn cẳng vừa chạy vừa quát:

    Mụ tớ già này sao hôm nay lại trốn lên đây? Mà chết rồi à? Lại ngồi chết trước bàn thờ? Từ trước đến giờ không khi nào mụ được lên đây cả, thế sao hôm nay...Bây đâu, hãy đến gần xem mụ ta đã chết lâu chưa? Nếu thật chết bay cột chân kéo xác vào rừng cho quạ hay kên kên ăn quách đi là xong chuyện, cái của nợ ấy ghê tởm quá. Mau lên, không tao đập chết cả lũ bây nữa bây giờ. Mau lên!!!

Bọn đầy tớ lúi húi tìm dây cột chân theo lời ông chủ, nhưng ra khỏi ngõ chúng lấy tấm bố đắp đi ếm lên thân bà lão xong rồi chúng ráp nhau khiên xác bà lão đem bỏ trong rừng lạnh không thèm đậy lên một vài lát đất.

ĐƯỢC CẢM QUẢ BÁO SANH LÀM CHÂN THIÊN TỬ

Có ai ngờ đâu, lúc bấy giờ xác thân bà lão tuy tồi tàn, thế nhưng thần thức của bà đã được sinh lên cõi trời Đạo Lợi, nhờ chú nguyện của Tôn Giả Ca Chiên Diên và nhờ sự cố gắng niệm Phật của bà.

Bây giờ ở trên cõi trời Đạo Lợi có một vị thiên tử hết quả phước nên phải hoàn sanh nhân gian. Bà lão bộc kia, nhờ sức trì giới, niệm Phật và công đức bố thí mà được thế vào địa vị thiên tử ấy. Nhưng vì ham vui chơi theo khoái lạc của thiên đình mà quên nguyên do gì mình được sanh lên đây. Tuy nhiên nhờ ở kiếp trước vị thiên tử này ( tức bà lão bộc) đã gây được phước lành kết duyên Phật pháp nên cảm đến lòng từ của Tôn Giả Xá Lợi Phất.

Ngài bèn đến lân la dò hỏi để kích thích đạo tâm sẵn có của vị thiên tử nọ:

    Phàm việc gì có ra điều có nguyên nhân cả, hẳn Ngài đã biết mình từ đâu đến và do nguyên nhân gì mà được cảm quả báo sanh làm thiên tử trị vì muôn dân như hôm nay chứ?

Đấng thiên tử cùng các quyến thuộc còn đang ngơ ngác chưa hiểu ra sao cả, thì Ngài Xá Lợi Phất liền truyền đạo nhãn cho thiên tử xem thử. Như chiêm bao chợ t tỉnh, vị thiên tử rối rít tỏ lời cảm tạ ơn Ngài Xá Lợi Phất đã khai thông tuệ nhãn cho mình. Liền đó, ông ta họp cả năm trăm quyến thuộc bái lễ Ngài Xá Lợi Phất rồi cùng nhau mang hương hoa xuống ngay khu rừng, xông hương, rải hoa cúng dường tử thi bà lão bộc vô phước trước kia.

Khu rừng lạnh lẽo âm u, bỗng náo nhiệt khác lạ, ánh sáng củ a chư thiên tỏa khắp cả muôn cây cỏ, làm cho mọi người hết sức kinh ngạc rủ nhau đến xem. Nhà ông trưởng giả nghe nói cũng đưa cả gia đình tôi tớ đến xem và ai cũng ngơ ngác trước quang cảnh lạ lùng ấy.

Một gia nhân ông trưởng giả đến gần hỏi:

    Đây là người tớ già của nhà chủ tôi vừa chết, thân thể đã sình chương hôi thối dơ bẩn. Khi bà ấy còn sống người ta còn ghê tởm ít dám đến gần thay, phương chi nay bà đã chết rồi, có gì quý lạ mà các Ngài đến đây rải hoa cúng dường.

Nghe hỏi, vị thiên tử bèn ứng đáp lờ i thuật rõ ngọn ngành, vì nhơn duyên gì mà mình được bỏ thân tôi tớ sanh làm trời, hưởng phước báo vô lượng.

Đoạn vị thiên tử xoay mặt về phía tị nh xá tưởng đến Tôn Giả Ca Chiên Diên. Trước các vị chư thiên quyến thuộc của mình và một số người trầ n có mặt hôm đó, vị thiên tử giảng giải về phép màu đã lãnh thọ được cho mọi người nghe. Nào là luận về pháp bố thí, giữ giới, niệm Phật, lìa dục v.v...

Nghe xong năm trăm vị trời ấy tâm được xa lìa trần cấu chứng nhãn thanh tịnh, đồng bay về thiên cung.

Hôm ấy bao nhiêu người trần có mặt tại đó thảy đều tỉnh ngộ. Ông trưởng giả bây giờ mới sáng mắt và mới nhận được cái giá trị của con người không phải ở vật chất mà chính ở tinh thần vậy.

Xem thêm: